(Với có lần có người ở Đạo Thiên Chúa giáo, Đạo Chúa mà Giê-hô-va họ thích san sẻ mấy cái kinh điển. Có lần con cũng mở cửa cho họ vô, thấy họ cũng thành tâm.) Hiểu, hiểu. (Mình cũng muốn chia sẻ lại với họ về giáo lý Sư Phụ. Nhưng mà nói chuyện chút xíu không được Sư Phụ, không vô, mình chỉ mất thời giờ.) Ờ, nói chi mất công gây lộn. (Dạ.) Mình không gây nhưng mà họ gây. (Dạ.) Ờ, thấy không được thôi ha. (Dạ.) Động chạm người ta chi. Cái hiểu biết của họ khác. (Dạ ngay cả vợ con cũng vậy, Sư Phụ. Thì cũng đi chùa vậy nhưng mà bị cột chặt vô những lời nói trong kinh điển. Thành ra con vì tình thương có muốn... Dầu biết rằng Sư Phụ cũng sẽ gia trì cho vợ mình, nhưng mà nếu vợ con được bước vào con đường tu hành này thì tốt biết mấy.) Tốt bao nhiêu ha. (Nhưng mà con cố gắng bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần nói chuyện thì cái kết quả chỉ là cãi nhau thôi.) Ờ, thôi đừng nói nữa. (Thành ra con cũng thôi dẹp qua bên để chờ đợi tới đúng lúc nào đó.)
Nhưng bả là hộ pháp cho anh đó. (Dạ.) Bả càng khó nhiêu, anh càng tu càng tốt bấy nhiêu, mới càng hiểu nhiều thêm đó. (Dạ.) Bả bí chừng nào, anh hiểu thêm chừng nấy à, tại mình càng vọng bên trong. (Dạ.) Nếu mà bên ngoài nó thuận lợi quá, nhiều khi mình không có cái dịp để mà vào bên trong. Bên ngoài cảm thấy thất vọng bao nhiêu, cảm thấy nó càng buồn, cảm thấy không có tiến tới đâu được thì mình càng vào bên trong. Thành ra anh mới hiểu nhiều, biết nhiều, nói mới khai ngộ như vậy. Cái việc khai ngộ của mình nó tự nhiên nó tới à. Còn cứ ngồi đó mà nghĩ cái Ánh Sáng với Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) tới đẳng cấp nào, nhiều khi mình không có phán đoán đủ. Tại vì nhiều khi mình nghe không có rõ, lỗ tai điếc mà. Điếc lâu rồi bây giờ mới nghe, chẳng biết nghe cái gì. Thành ra anh nói chuyện biết anh có khai ngộ nhiều lắm rồi. (Nhờ Sư Phụ giải thích thành ra... Mà bữa nay con mới biết rằng thí dụ cái cuộc đời mình trải qua những cái khó khăn đó mới chính là phước báu tại vì...) Phước báu, phước báu đó, anh không biết đâu. (Dạ.) Bả càng vậy chừng nào, anh càng thích đi tu, đi thiền từng nấy. Nếu mà bỏ ra một bà vợ nào khác mà nghĩa là chiều chuộng anh hết mình là chắc anh còn giải đãi hơn. (Dạ.) Thiệt á, thiệt á. Thường thường nó vậy. Thành ra không sao, về phải cám ơn bả nha. Cứ để bả tự nhiên vậy đi, bả có làm công việc của bả, phải không? (Dạ.) Bả hy sinh đặng cho anh thành Đạo trước mà.
(Cái người mà chưa tới đó mình càng thuyết phục, như hôm qua Sư Phụ nói nếu mà đặt Sư Phụ ra tới trước là người ta càng chống đối, càng đi ngược trở lại nữa.) Để ra chi, để bỏ hết cho rồi. (Dạ.) Kệ mà. Ở nhau cho vui, nói chuyện đó chi mất công, phần ai nấy làm mà, phải không? (Dạ.) Cứ phải thương yêu người ta vô điều kiện đi ha. Bả thích vậy mà, để bả vậy đâu có sao đâu, miễn bả vui được rồi, phải không? (Dạ.) Mình cưới vợ, cưới chồng là để nếu người bạn đường của mình vui là mình cũng vui rồi. Phải không? Thí dụ như (người-thân-)chó nó ăn cái gì kệ nó, nó vui là anh thích rồi. Nó thích sủa để cho nó sủa chút chứ. Bắt nó nói tiếng Anh nó nói sao được. (Dạ vâng.) Nó đâu có bắt anh nói tiếng Anh đâu, tại sao anh bắt nó phải nói tiếng Anh? Nó đâu có bắt anh sủa với nó đâu. Có (người-thân-)chó nào nó thương anh mà nó nói anh phải sủa với tui, anh mới tỏ tình thương đâu. Khỏi cần mà ha. (Dạ.) Nó đi đường nó, mình đi đường mình ha. (Dạ.) Hay lắm á.
(Con cảm thấy đôi khi con phải cần có sự cương quyết mới làm được.) Tha thứ vậy, đó là bả huấn luyện cho anh đó. Ừm. (Dạ.) Bả làm cho anh càng ngày càng kiên cường ra ha. Nó có những cái lực lượng chống đối vậy nó mới hùng mạnh lên. Phải không? (Dạ.) Trong cái vũ trụ, cái vật chất của này nè cái nào cũng có hai cái âm, dương tương đối anh thấy không? (Dạ.) Nó càng khó khăn, tu hành càng nhiều. Thành ra quý vị đồng chí bên Âu Lạc (Việt Nam) tu hành, ồ, thể nghiệm nhiều dữ lắm. Còn quý vị đồng chí mà kêu bằng đứng chờ ở bên Mỹ hả, ô lè phè, lè phè. Tu hành không bằng một nửa mấy người Âu Lạc (Việt Nam) ở bên kia. Còn mấy vị mà đồng chí ở Đài Loan (Formosa) tu hành cũng không có bằng mấy đồng chí bên Đại Lục. Đồng chí bên Đại Lục nhiều khi chưa thấy Chị Hai đâu, mà ngày nào cũng nói chuyện với Chị Hai bên đó, ở trong nhà mình, trong nhà của mấy người đó. Còn mấy người đồng chí Đài Loan (Formosa) phải mò qua đây mới thấy Chị Hai được. Tốn tiền. Thì cũng được. (Dạ.) Mình không có tiên thì mình có tiền, phải không? Được này mất cái kia hả? Người ta thì dùng tâm linh, dùng trái tim thành tâm để mà thấy Sư Phụ, còn mấy người không có thành tâm thì dùng tiền để mua. Mua vé máy bay qua đây thăm. Thì cũng cỡ cỡ đó à ha. Sư Phụ bên trong, bên ngoài cũng vậy à, cũng cỡ cỡ với nhau.
(Sư Phụ, con có chút câu hỏi.) Rồi. (Thường thường là mấy câu hỏi con được trả lời, nhưng mà câu hỏi này mới hôm qua có nghe Sư Phụ nói là thí dụ muốn tiến bộ trong vấn đề tu hành, ngoài cái việc tinh tấn của mình, mình còn phải cầu nguyện Phật, Bồ Tát gia trì.) Ừ. (Con thì đầu óc cứ nghĩ rằng nếu mình tu hành thì Phật, Bồ Tát biết sẽ tự động gia trì cho mình. Thành ra con không biết được lợi ích của việc cầu nguyện vậy thôi, con chưa có chân thành cầu nguyện. Hình như con còn thiếu điều đó, Sư Phụ.) Không, không. (Sư Phụ giải thích cho con.) Ờ, không phải thiếu, tại mỗi người tu hành cái cách họ khác nhau. Anh nói như vậy cũng phải. Xin lỗi. Tôi có thể uống nước trước được không? Hồi nãy nó nấu cái gì nó bỏ hành, nó bỏ mỡ gì nhiều quá, Chị Hai ăn nó còn ở chỗ này hoài. Anh nói như vậy thì cũng phải, như vậy cũng tốt, khỏi cần cầu mà Phật, Trời biết mà. (Dạ.) Nhưng có nhiều người họ phải cầu. (Dạ nếu mà có sự lợi ích của nó thì con sẽ làm khi con biết rõ ràng.) Lợi ích là lợi ích cho anh đó thôi. (Dạ.) Còn anh không muốn cầu, anh nghĩ rằng Phật, Trời biết thì cũng đúng rồi. (Dạ.) Nhưng mà anh đó mà không cầu không được đó. (Dạ.) Mà anh cầu cũng không được.
(Bởi vì thiếu sự chân thành. Nếu mà không tin tưởng thì thiếu sự chân thành phải không Sư Phụ?) Không phải vậy, không phải vậy. Cái đẳng cấp của anh nó khác. (Dạ.) Cái cơ cấu tinh thần của anh nó khác. (Dạ.) Nhưng mà nhiều khi nếu anh muốn anh cảm thấy rằng anh phải cầu thì lúc đó anh cầu. (Dạ.) Chứ không phải là lúc nào cũng phải cầu cầu hoài, mấy Ổng nhức đầu thấy mồ. Không phải đâu, tại vì nhiều người phải cầu. (Dạ.) Cầu để tự cho họ biết rằng họ thành tâm như vậy đó. Nhiều người họ cầu nguyện họ khóc lóc, lúc đó họ không cầu không được. (Dạ.) Họ phải cầu. Còn như trong những người kia thì họ không thấy cái sự cần thiết đó. Chứ như anh không thấy cái sự cần thiết đó. (Dạ.) Nhưng mà có đôi lúc nhiều khi khẩn cấp, trường hợp nào đó tự nhiên anh cảm thấy cần thiết thì anh cứ làm, anh cứ cầu nguyện. (Dạ.) Lâu lâu mình cũng cảm thấy muốn cầu, mà có nhiều khi mình không muốn. Mình tin tưởng rằng Trời, Phật hiểu được tâm mình, mình khỏi cần cầu thì cái đó cũng là một sự cầu nguyện. (Dạ.) “Ừ, Ngài biết mình muốn gì mà”. Cũng như nhau thôi.
(Thứ hai là con sợ vì, thí dụ như mình biết quá nhiều về lý thuyết, Sư Phụ, rồi mình mất đi cái nhạy cảm trong tình thương. Thí dụ như, con nghĩ rằng tất cả đều là ảo tưởng, thì thí dụ mình nhìn thấy sự đau khổ người khác mình không có thấm nhập được.) Ờ không, không, không. (Con sợ cái đó.) Cái đó không phải là lý thuyết đâu. Cái khi mà mình cảm nhận được như vậy không phải tại mình đọc sách mà mình biết, nhưng mà mình khai ngộ được mình biết. Tuy là biết như vậy nhưng mà cái tình thương mình nó cũng không mất. Nhiều khi tại vì mình không thấy trước mắt, nhưng mà khi mình thấy là mình cũng vậy, vẫn động tâm như thường. Dầu là mình biết nó là tất cả đều là ảo tưởng. Như Chị Hai nói hoài mà, Chị Hai biết tất cả đều là ảo tưởng nhưng mà Chị Hai thấy (người-thân-)chó mà nó đau là Chị Hai cũng không chịu nổi à. (Dạ.) Mà Chị Hai cũng cảm thấy đau chứ không phải không chịu nổi không đâu. Như (người-thân-)chó đen, (người-thân-)chó đen, mà cái tên kia nó cứ đeo cái cổ đó, rồi nó giựt giựt hoài, tối Chị Hai nằm đau gần chết. Biểu nó đừng có giựt mà nó cứ giựt hoài, rồi tối (người-thân-)chó nó lại nó than phiền. À, than phiền với Chị Hai. Nó nói: “Đây nè, đau vậy nè”. Nó làm cho Chị Hai biết. Làm như mình bị treo cái gì, bị đeo cái cổ vô đây rồi hai, ba phút nó giựt một cái, nó giựt mấy cái vậy đó, đau kêu nghẹt nghẹt đó. (Dạ.) Nhưng mà không có dấu vết gì hết đó.
(Dạ cám ơn Sư Phụ cho con được mấy phút để nói chuyện, được dịp nói chuyện với Sư Phụ. Con mong rằng Sư Phụ sẽ không thất vọng về những việc làm của Sư Phụ. Có rất nhiều người đã được hưởng lợi ích rất là nhiều của Sư Phụ. Con mong Sư Phụ, chúc Sư Phụ tất cả mọi sự Sư Phụ mong muốn được an bài để Sư Phụ tiếp tục việc hoằng pháp của Sư Phụ.) OK. Cám ơn anh! Cũng khai ngộ dữ lắm, hiểu ha. Nghe nói là biết cũng khai ngộ ha. Khổ vậy đó. Mình tu, không tu nó khác à ha? (Dạ.) Bây giờ tu rồi đi ra ngoài kia, mấy người ta mở miệng là nó mệt rồi. Thôi mình làm thinh cho rồi, không biết cãi đường nào nữa hết. Hồi xưa mình chưa tu đó hả, ồ, ai nói cái gì mình cãi liền đó chứ. Bây giờ hết muốn cãi rồi, mệt quá không biết cãi từ chỗ nào nữa. Chỗ nào cũng sai bét hết trơn, dẹp luôn cho rồi. Còn những người người ta tu mở miệng ra, mình biết là người ta có tu. Người nào tu mà có kết quả mở miệng biết tu có kết quả, có tu, có khai ngộ nhiều.
Chắc anh trả lời cái câu hỏi của cô hồi nãy được đó, kinh điển anh thuộc nhiều, anh biết nhiều. Chị ơi, chị tên gì? Chị muốn biết kinh điển gì, anh này ảnh biết dữ lắm nè. Chu cha, trời mẹt ơi! Cũng nhờ mấy đệ tử chứ không thôi tôi biết đường đâu tôi trả lời. Từ từ hỏi nha cô. Tu bốn năm nữa đi rồi lại hỏi. Tưởng hỏi tu chỗ nào trật hay chỗ nào trúng, hỏi ba cái kinh điển. OK, mà thôi về nhà đừng có nói mấy người trong chùa nói Sư Phụ nói vậy nha không. Tại họ không hiểu, họ tưởng Sư Phụ phỉ báng kinh điển, mệt tôi nữa. Thiệt ha, khổ ha. Nói cái gì quý vị hiểu liền ha. Chứ mà nói với mấy vị thầy tu vậy là không được. “Ô, Bà này phỉ báng kinh điển rồi, ngoại đạo”. Ai mà có ngoại đạo được cũng càng tốt chứ. Đạo nó vậy mà ai ra ngoài được đâu mà ngoại đạo. Tám vạn bốn ngàn pháp môn, tối ngày đọc hoài nhưng mà không có pháp môn nào được hết trơn, chỉ có vô chùa lạy Phật mới được thôi.
OK. Chà, nói chuyện với mấy người Âu Lạc (Việt Nam) cũng vui ha. Trời, Âu Lạc (Việt Nam) mà tu cũng giỏi vậy đó hả? Cũng được đó chứ. Cô đằng kia, cưng. Đằng kia. Đúng rồi. Đợi chút đi bác, có cái thần thông này đưa cho bác xài. (Con cám ơn Sư Phụ. Dạ thưa Sư Phụ ạ. Con rất là có phước báu. Mà con Truyền Tâm Ấn với Sư Phụ được chín năm rồi, năm nay thì con mới được đi qua đây. Con qua đây là con cũng cảm tạ Sư Phụ thôi. Con rất là có phước báu. Từ ngày con truyền Tâm Ấn với Sư Phụ thì con thấy người con nó thoải mái lắm. Giờ con nói với mấy đứa con con ở bên đó cũng vậy. Còn hai đứa con gái với lại một đứa con trai, với con dâu nữa, con rể cũng truyền Tâm Ấn hết rồi. Nó cám ơn Sư Phụ, gửi lời con nói cám ơn Sư Phụ.) OK. (Con cũng nói chuyện với Sư Phụ là con cảm tạ Sư Phụ. Sư Phụ ủng hộ gia đình nhà con rất là nhiều. Con muốn cái gì thì cũng được cái đó hết. Hôm ấy con bảo là đi qua đây du lịch, thế con đi xin con sợ không được. Thế con cũng nhờ Sư Phụ, Sư Phụ nói cho, thế là con xin được. Con xin được, bắt đầu đồng tu nó đi về nó đón con qua. Con qua đây được sáu tháng rồi. Con cũng cám ơn Sư Phụ. Con dâu của con cũng cám ơn Sư Phụ vầy nè. Hôm ấy con dâu con đi truyền Tâm Ấn mấy lần không được, thế con cũng nguyện Sư Phụ mà lại được rồi. Mới được tháng vừa rồi nè, truyền Tâm Ấn đó. Con dâu út. Con cũng thay mặt là cám ơn Sư Phụ, con dâu con đó.) OK. (Dạ. Con không biết nói gì hơn, chỉ có nói như vậy thôi ha.) Ờ, thôi.
(Sư Phụ gia trì cho con nhiều nhiều nhé.) Thôi nha, ờ. (Con chỉ thích là Sư Phụ gia trì cho con, để cái ngày mà con ngồi tọa thiền con thông minh thôi. Từ ngày mà con truyền Tâm Ấn với Sư Phụ thì tối nào con đi tọa thiền là cũng thông minh lắm. Gặp Sư Phụ hoài à.) Ồ. (Sư Phụ dắt con đi chơi miết thôi. Mà con lên mấy cái cảnh đó mà không biết có phải không Sư Phụ hả? Con hỏi Sư Phụ.) Đi chơi vui còn hỏi nữa. (Mà con hỏi cái này có được không?) OK. (Con lên cái nhà Sư Phụ dắt con, Sư Phụ đi trước, con đi sau. Con được lên cái nhà đó bự lắm. Con thấy toàn là ghế cẩm thạch không thôi. Thế con bảo không biết rằng có phải không. Thế con đi theo Sư Phụ một chập rồi, ra cửa rồi. Rồi con tiếc quá, con lại quay trở lại con coi. Con coi thấy sáng, con không muốn về, Sư Phụ. Cái nhà mà có mấy cái ghế cẩm thạch đó. Con bảo: “Trời ơi, Âu Lạc (Việt Nam) nghèo muốn chết, sao mà ở đây giàu thế?” Ánh Sáng rất là nhiều nha. Con đi tới đâu là con cứ thấy sáng soi cho con thôi. Vậy là con cám ơn Sư Phụ nha.)
Không có chi đâu bác. Tại bác tu giỏi. (Dạ cám ơn Sư Phụ. Sư Phụ gia trì cho gia đình nhà con đứa nào cũng thiền được lên cao đi ha, Sư Phụ ha. Con cũng vậy. Con muốn ở đây con thiền thôi.) Thiền lén mà cũng được đi chơi rầm rầm vậy đó ha. (Con cũng nhờ Sư Phụ đưa đẩy cho con đi chớ.) Tại bác tu giỏi, như vậy tốt. (Dạ cám ơn Sư Phụ ha.) Ở mấy chỗ khó khăn tu được. Không sao đâu, ở đâu cũng tu được ha. (Dạ.) Không sao đâu, mai mốt họ cũng hiểu à ha. (Dạ. Con cũng cảm ơn Sư Phụ.) Chúng sanh vô minh mà ha. (Dạ.) Một người nói bậy, mười người bị đầu độc luôn. (Phải, dạ.) Chuyện đó thường, không sao đâu ha.
Photo Caption: Giữa Thiên Nhiên, Tâm Hồn Cảm Thấy Nhẹ Nhàng, Thanh Thản. Ở Thượng Giới, Chỉ Có Niềm Vui Trọn Vẹn.











